Wednesday, December 14, 2011

Cái kim trong bọc…

Thấy tôi ngày càng héo hắt, anh tỏ vẻ quan tâm bằng cách động viên tôi đi nghỉ dưỡng. Cô em gái của tôi mai mỉa: “Đẩy chị đi xa để ở nhà hú hí đó mà”. Tôi bảo em: “Ừ, thì chị sẽ để cho anh hai có điều kiện hú hí cả phần đời còn lại”.
“Mỗi lần đối diện với anh, em lại không đủ can đảm để nói lên những điều mà lòng em day dứt. Trên đời này, không có người phụ nữ nào chấp nhận chia sẻ chồng mình với một người phụ nữ khác. Chính vì vậy mà em muốn chia tay dù lòng em đau đớn, dù em đã muốn kết thúc cuộc sống này khi nhận ra rằng anh đã phản bội...”.

Tôi gấp lá thư lại để trên bàn trước khi ra sân bay đi Phú Quốc nghỉ mát bằng chính tour du lịch do anh sắp xếp. Có lẽ sau chuyến đi này, cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ rẽ sang một hướng khác…

Cưới nhau gần 10 năm, tôi nghĩ đã có thể hiểu hết chồng mình và đặt niềm tin nơi anh trọn vẹn. Minh là một người chồng, một người cha gương mẫu. Nếu không có anh lo chuyện kinh tế gia đình thì tôi sẽ không có điều kiện để theo đuổi niềm đam mê nghiên cứu của mình ở Viện Khoa học. Tôi luôn cảm ơn anh vì điều đó và nghĩ rằng, ông trời đã mang đến cho mình món quà hạnh phúc vô giá.

Thế nhưng mọi thứ đã không như tôi nghĩ. Món quà hạnh phúc của tôi đã bị đánh cắp bởi một người phụ nữ khác. Và nếu như không có sự tình cờ ấy thì tôi sẽ còn mãi mê muội với lòng tin của mình.

Hôm đó, mới đầu tuần nhưng Minh kêu mệt không đi làm. Chị giúp việc về quê, tôi thấy lo nên giữa buổi tạt về nhà. Vừa mở cửa bước vào thì có chuông điện thoại. Chuông đổ khá lâu nhưng không ai nghe nên tôi bắt máy. Không ngờ, lúc ấy, trên lầu Minh cũng đã nhấc điện thoại lên. Tôi lỡ bộ nên nghe luôn. Đầu dây bên kia là một giọng đàn bà: “Em gọi di động không được nên gọi tới công ty mới biết anh mệt. Sao, trong người thấy thế nào? Em lo quá”. Đầu dây bên này, giọng Minh bỡn cợt: “Có gì đâu, chỉ tại em mãnh liệt quá nên đã lấy hết sức lực của anh rồi. Thế mới biết mình không còn trẻ nữa. Nhưng không sao đâu, nghỉ vài hôm là anh lại có thể ở bên em suốt ngày”.

Tôi tưởng đất trời đổ sụp trước mắt mình. Cho đến lúc Minh gác điện thoại mà tôi vẫn còn cầm nguyên cái ống nghe trên tay và nhìn chằm chằm vào đó như muốn tìm một câu trả lời. Nhưng không có ai trả lời cho tôi về sự phản bội đã hiện nguyên hình là người chồng mà tôi đã thương yêu, tin cậy hết lòng...

Tôi trở về cơ quan, không làm được gì ngoài việc gọi điện thoại đến các chuyên viên, lục tung các chuyên mục tư vấn trên báo và truy cập vào tất cả những trang web có đề cập đến hôn nhân và gia đình... Cuối cùng, tôi đã chọn một giải pháp của riêng mình là im lặng, nén nỗi đau vào lòng. Điều đó thật không dễ dàng bởi mỗi lần nhìn anh, tôi có cảm giác ai đó đang cầm dao cứa nát trái tim mình.

Tôi đã muốn cất giấu nhưng chính Minh lại không làm được điều đó bởi không ai giữ mãi được cái kim trong bọc. Em gái tôi biết, rồi nhiều bạn bè cũng biết. Chỉ có anh là vô tư xem việc lừa dối vợ con là một điều bình thường. Họ vẫn hẹn hò, vẫn gặp nhau mỗi tuần ở trang trại của cô ta tận Bình Dương. Anh vẫn nói dối “phải dự một cuộc họp quan trọng nên anh về trễ” cho mỗi cuộc hẹn hò.

Chuyện đến tai ba mẹ tôi. Ba tôi trầm ngâm, còn mẹ tôi đột ngột tăng huyết áp phải cấp cứu. Họ đòi gọi con rể về để làm rõ mọi chuyện nhưng tôi lắc đầu: “Chuyện của chúng con ba mẹ để chúng con tự giải quyết”. Thật sự khi nói điều ấy, tôi cũng không biết phải giải quyết thế nào.

Thấy tôi ngày càng héo hắt, anh tỏ vẻ quan tâm bằng cách động viên tôi đi nghỉ dưỡng. Cô em gái của tôi mai mỉa: “Đẩy chị đi xa để ở nhà hú hí đó mà”. Tôi bảo em: “Ừ, thì chị sẽ để cho anh hai có điều kiện hú hí cả phần đời còn lại”.

Tôi đi, mang theo những u ẩn trong lòng. Chỉ để lại cho anh lá thư mà để viết nó, tôi đã vắt kiệt sức lực. 3 ngày ở Phú Quốc, tôi tắt điện thoại. Anh gọi đến khách sạn tôi không nghe máy. Anh gọi điện thoại cho những người trong đoàn nhờ chuyển máy để nói chuyện, tôi cũng không nghe...

Hôm từ Phú Quốc trở về, tôi không báo thời gian chuyến bay. Thế mà anh vẫn biết và ra đón. Tôi ngạc nhiên khi nhìn anh. Chỉ 3 ngày thôi mà sao khuôn mặt anh gầy xọp. Trông thấy tôi, anh cố gượng cười: “Em khỏe không? Đi chơi vui không? Thức ăn ở ngoài đó thế nào?”.

Chẳng biết sao khi nhìn thấy anh, lòng tôi chùng xuống. Tôi hỏi han mấy đứa nhỏ, hỏi thăm công việc của anh. Tôi đã cố kềm lòng để anh không thấy tôi đã suy sụp đến mức không thể nào nhắc đến việc ly hôn… “Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tối anh về chúng mình sẽ nói chuyện”- anh đưa tôi lên phòng rồi hấp tấp đi ngay.

Tối đó, anh đã khóc. Anh nói rằng, anh thấy xấu hổ vì đã lừa dối vợ con. Anh bảo, thà tôi cứ gào thét, chửi mắng, nhục mạ có lẽ anh sẽ thấy dễ chịu hơn là cứ im lặng chịu đựng. Anh van xin tôi đừng ly dị vì “qua đường thì nhiều nhưng tri kỷ chỉ có một”. Khi anh nói điều này, tôi bỗng thấy buồn cười. Đã là tri kỷ sao lại phản bội nhau?

Tôi bảo anh hãy cho tôi thời gian. Tôi biết rõ rằng, tôi vẫn yêu anh nhưng sự kính trọng đã không còn. Liệu người ta có thể sống với nhau cả đời mà không tôn trọng nhau không?

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn